Những con người xa lạ
Bao năm xa quê hương chưa lần về
Nước mắt trắng tràn đồng ký ức
Những con người rất thực
Mà bây giờ ta chẳng biết là ai.
.
Những đứa trẻ cùng dắt tay chơi năm mười,
cùng nhau chơi đuổi bắt
rồi cùng nhau vượt nước ngập đến trường
những năm tháng thê lương... không vươn chút bụi
.
Bây giờ chẳng nhớ được mặt ai, tên ai
cũng chưa bao giờ gặp lại
đi lướt qua tuổi thơ
nước ngập tràn bờ...
.
Cả cuộc đời,
không đếm hết những trần ai
cũng không tính được bao người ta qua lại
thân quen, xa lạ...
Để bây giờ, vội vã... ta không nhớ được ai
Nước mắt trắng tràn đồng ký ức
Những con người rất thực
Mà bây giờ ta chẳng biết là ai.
.
Những đứa trẻ cùng dắt tay chơi năm mười,
cùng nhau chơi đuổi bắt
rồi cùng nhau vượt nước ngập đến trường
những năm tháng thê lương... không vươn chút bụi
.
Bây giờ chẳng nhớ được mặt ai, tên ai
cũng chưa bao giờ gặp lại
đi lướt qua tuổi thơ
nước ngập tràn bờ...
.
Cả cuộc đời,
không đếm hết những trần ai
cũng không tính được bao người ta qua lại
thân quen, xa lạ...
Để bây giờ, vội vã... ta không nhớ được ai
Em nhắm mắt gọi tên người thân thuộc
Trả lờiXóaGiờ nơi đâu có ai biết chốn nào
Em xa quê, bảy mươi năm cách trở
Còn ai nhìn như kẻ thân quen...
.
Đã qua tuổi bảy mươi em mới biết
Thân phận mỗi người chằng chịt đau thương
Sự sống này đã có mầm cái chết
Cảnh chia lìa đau đớn lẻ thường.
.
Anh đã tỏ lời yêu thương tuyệt vọng
Trên quê hương yêu dấu của chúng ta
Nhưng tình yêu mấy ai đem trả lại
Để hôm nay vội vã nhớ không ra...