Cứ ngỡ nổi buồn sẽ không bao giờ đến nữa từ ngày em đi. Hôm nay ngồi một mình với tách cà phê trưa mới nhận ra mình ta đang buồn. Ngày ấy đã xa lắm rồi, chỉ còn đọng lại vài ký ức mỏng manh. Ta không buồn vì ngày xưa cũ nữa thì lại chơi vơi trong hiện tại đắng lòng. Ừ, thì chỉ là bong bóng xà phòng. Vỡ nhanh thôi mà em. Cảm giác ấy ngỡ dành cho người ấy, nay cho em theo những lặng im. Nắng tháng tư cho ta nhiều niềm nhớ, cho ta nhiều nỗi buồn. Ngày em đi ta mang những lặng im. Tìm trong tim có những gì sót lai????