Bài đăng

Sau này nếu có yêu ai.

 Tôi không cầm bút để viết khá lâu rồi. Nay thử viết xem mình có thể viết thành cái giống gì. Có thể nó cái gì cung không giống. Nhưng có sao đâu, dù gì cũng là mình viết ra. Hay mình đọc, không hay thì cũng là mình đọc. Cũng lạ, chỉ 1 bài hát thôi đã khiến mình chênh chao dù thật sự thì nó không phải là quá hay. Nhưng qua bài hát, mình lại tưởng tượn đến 1 kịch bản khá là máu chó. Để rồi, sau khi nghĩ hết cốt truyện, mình cũng không hiểu được nhân vật của chính mình tạo ra là người như thế náo. Cớ truyện có thể tóm lại như sau: Tôi yêu anh, nhưng tôi sẽ cưới vợ, cô ấy có thai rồi. Tôi yêu anh, nhưng anh coi tôi là gì, là thay thế phẩm hay là người để anh lợi dụng tạm thời để có cơ hội sẽ tiếp cận người anh yêu? Chúng ta yêu nhau tự bao giờ? Thôi cậu cứ dùng tôi, tôi dùng cậu, chúng ta vượt qua cuộc đời đầy tranh đấu này vậy. Nói chung là chả thấy gì ở cuối đường hầm, chỉ thấy nhân vật chính của mình đấm xầm vào những mối quan hệ chẳng thể nào gỡ ra màn cũng chẳng quan trọng gì với anh

Tưởng niệm

túm được giấc mơ giữa đêm chật vật ta đem hỏi sao cứ đến đây hoài. . giấc mơ giảy dụa gầm gừ có muốn đến đâu tận sâu trong lòng ngực người cứ mời chào mỗi đêm đầy khát khao tưởng nhơ. . giấc chập chờn nén lại rùi ném vào tim

Những con người xa lạ

Bao năm xa quê hương chưa lần về Nước mắt trắng tràn đồng ký ức Những con người rất thực Mà bây giờ ta chẳng biết là ai. . Những đứa trẻ cùng dắt tay chơi năm mười, cùng nhau chơi đuổi bắt rồi cùng nhau vượt nước ngập đến trường những năm tháng thê lương... không vươn chút bụi . Bây giờ chẳng nhớ được mặt ai, tên ai cũng chưa bao giờ gặp lại đi lướt qua tuổi thơ nước ngập tràn bờ... . Cả cuộc đời, không đếm hết những trần ai cũng không tính được bao người ta qua lại thân quen, xa lạ... Để bây giờ, vội vã... ta không nhớ được ai

ngày bão nổi

Anh ra đi trong ngày bão nổi Em chẳng giữ lại được dù chỉ một bóng hình Cơn mưa nặng hạt cứ tuôn theo từng cơn gió lốc Em khóc... nhưng chẳng ai hay . Vòng tay em chợt hẩng khi ôm trọn hư không Mưa tuôn không chấp niệm Cứ xóa hết, cuốn đi... chắc là không còn gì Thôi... em quay đầu trở lại. . Ngày bão giông, anh đã rời đi!!!

Nhân tình ấm lạnh

Không biết em là ai Nên tôi lở đi một khắc Trôi qua và chẳng tìm lại được Có tìm thấy được nhau? . Tồn tại giữa vòng quay ấm lạnh Vẫn chưa biết nằm nằm ở đâu Làm sao nên nông nổi Bối rối...! . Tuyết giữa ngày đông hay Thêu hoa lên gấm? Cũng chẳng qua Bỏ đá xuống giếng. . Đột ngột và ngưng tụ!

Mưa nước mắt

Em đã từng rơi mưa nước mắt Anh dịu dàng lau nước mắt vẫn tuôn. . Trọn quảng đường em đi Không có anh và mãi chẳng có anh ...không đành. . Vành tai tóc mai Má kề môi ấp Nồng nàng ... xa tít tắp. . Mười năm ...hai mươi năm mưa nước mắt vẫn trong tim âm ỉ. . Những đêm bão lòng . . .

Ở cạnh nhà bên

Tự thuỡ nào Về lại nơi đây Dòng sông xanh muôn đời vẫn chảy Ôm ta vào lòng Xào xạc .. xác xao . Chiếc xuồng nhỏ chở ta vào hoàng hôn Tràn sông sao lấp lánh Chưa tắt nắng Ta cất giọng hò.. ơi...ơi... hò . Gò đất cũ giờ thành vô chủ Người tha hương Nay đã trở về Chôn mặt vào đất quê Rức rưng .. rưng rức . Nhà bên thơm mùi khói Đôi chân bước nhẹ tâng